Mồ hôi, nước mắt, đôi khi lẫn cả máu của những kẻ được ví như "con thú say mồi". Và còn gì nữa ở quyền anh?
GANBARE GENKI
Thông tin chung:
Tên khác:
Forza, Sugar (tiếng Ý)
Genki (tiếng Pháp)
Genki le Champion de Boxe (tiếng Pháp)
Genki, The Boy Champ (tiếng Anh)
Go For It! Genki (tiếng Anh)
فارس الفتى الشجاع (tiếng A-rập)
がんばれ元気 (tiếng Nhật)
Khát vọng vô địch
Tác giả: Koyama Yuu
Thể loại: shounen, thể thao (quyền anh), cuộc sống
Số tập: 28
Tình trạng: đã kết thúc
Năm: 1976
NXB chính thức: Shogakukan
NXB Việt Nam: NXB Trẻ, tựa Genki khát vọng vô địch, đang ra tới tập 7
Tác phẩm đoạt giải thưởng Shogakukan Manga Award năm 1977.
Tóm tắt:
Câu chuyện kể về về Horiguchi Genki, một cậu bé luôn nuôi khát vọng trở thành võ sĩ quyền anh như cha mình. Thực tế thì cha của Genki không mạnh lắm, nhưng trong mắt cậu, cha là một võ sĩ chân chính và mạnh mẽ - chính ông đã truyền đam mê và nhiệt huyết cho con trai mình. Genki luôn tự hào nói rằng: hai cha con chúng tôi đều nhắm tới chiếc đai vô địch toàn thế giới!
Thế nhưng cha của cậu đã đột tử vì chấn thương não sau một trận đấu, và Genki được đưa về nhà ông bà ngoại. Sống với ông bà đều rất ghét quyền anh, liệu Genki có được đi theo con đường mình mong muốn?
Nhận định riêng:
Tôi thường yêu thích những manga hơi "cổ" một chút, nhất là những tác phẩm được sáng tác vào những thập niên 70, 80. Những khung hình đơn giản, nét vẽ mộc mạc đôi khi không thể phủ nhận là "xấu", nhưng ý nghĩa và nội dung thực tế thì không nhiều tác giả sau này làm được. Ganbare Genki chính là sự kết hợp hoàn hảo của khát khao cháy bỏng và hiện thực khắc nghiệt, vừa toát lên ánh hào quang của giấc mơ, lại vừa gai góc và đậm vị đắng cay trên con đường đưa đến chiến thắng.
Đến với tác phẩm này, đầu tiên bạn phải là người không yêu cầu nét vẽ chi tiết hay đẹp mắt. Koyama Yuu sensei đã sử dụng rất nhiều màu đen, nhất là những đoạn tả cảnh so găng khi các võ sĩ đang thượng đài. Hiệu ứng và cách chia khung đều đơn giản. Những khuôn mặt đang khóc có thể là điểm mạnh gây ấn tượng ở các tác phẩm khác, nhưng ở đây, khóc chỉ là khóc mà thôi. Nước mắt chảy thành những hàng dài, nước mũi tèm lem, khuôn mặt nhăn nhúm... Cách biểu hiện của sensei là vậy đấy.
Ganbare Genki nói về gì? - Quyền anh, quyền anh, và quyền anh! Nhưng dù bạn có không ưa môn thể thao "nguy hiểm, tàn bạo, dã man" này đi nữa, thì hãy tin tôi, bạn vẫn sẽ hài lòng.
Những shounen manga có đề tài thể thao dường như luôn tạo được dấu ấn khó quên trong lòng độc giả. Bầu nhiệt huyết dâng đầy, mồ hôi chảy thành dòng ướt đẫm người qua từng giờ tập luyện, một cuộc đời có vinh có nhục, khi chiến thắng thì đầy hào quang, nhưng khi bại trận có thể phải trả giá bằng chính cái chết.
Đọc Ganbare Genki, ta không khỏi xúc động trước những mảnh đời đang lao đi theo những cú ra đòn. Nhân vật chính có chút tài năng bẩm sinh thật đấy, nhưng cậu không được ưu ái theo kiểu mới vài tuổi đầu đã thành huyền thoại sống. Cậu bé Genki 5 tuổi vẫn tức phát khóc lao vào sống mái với gã võ sĩ 17 tuổi bẻ gãy sừng trâu, khi hắn buông lời nhạo báng và cười hô hố vào ước mơ "vô địch thế giới" của cha con cậu. Nhưng đứa bé 5 tuổi thì làm được gì nào? Kết quả chỉ là khuôn mặt sưng vù, mắt thâm tím, máu chưa kịp đông đã dính thêm đòn mới. Nhếch nhác và thảm hại, đó là kết cuộc của những kẻ không mạnh mà trót yêu thế giới đầy khốc liệt này.
Lớn lên một chút, năm lớp 4, Genki từng nổi giận một lần và đánh gục tất cả bọn con trai đầu gấu trong trường. Những tưởng huyền thoại bắt đầu từ đây, nhưng khi đứng trước đối thủ thật sự là thành viên CLB quyền anh và sống trong môi trường chuyên nghiệp từ bé, Genki đại bại. Ngày hôm ấy, nước mắt uất ức lần đầu tiên phải rơi.
Thế giới của sức mạnh, nơi mà để bảo vệ danh dự chỉ có cách chiến thắng - chẳng lẽ quyền anh là như thế sao?
Một hình ảnh trong anime
Đoạn đầu của truyện là những trang hiện tại lồng ghép vào quá khứ. Nhìn đứa con trai khỏe mạnh đúng như cái tên Genki của mình, Horiguchi không lúc nào không nhớ tới vợ của anh. Một tiểu thư lá ngọc cành vàng đã từ bỏ tất cả để bỏ trốn và cùng anh chung sống, đã chọn cảnh nghèo đói vất vả bên cạnh một võ sĩ chẳng mạnh mẽ là bao. Ngày anh cố lết về nhà sau trận thua nhừ tử, nụ cười dịu dàng của cô và đứa con sắp chào đời đã khiến anh quyết chí bỏ nghề. "Anh sẽ đi làm và kiếm thật nhiều tiền..." Thế nhưng, bỏ được giấc mơ vô địch liệu có dễ dàng không?
Vợ anh chỉ cười. Họ đã hạnh phúc, nhưng trong niềm hạnh phúc luôn nhen nhúm nỗi day dứt không lo được cho vợ mình cuộc sống tử tế hơn. Bởi vì dù trong mắt Genki, Horiguchi là một võ sĩ cực kì mạnh mẽ, nhưng thực tế giấc mơ vô địch với anh là một chuyện quá đỗi xa vời.
Rồi sau này nữa, ai có thể quên được hình ảnh Yamatani quay chào khắp bốn phía khán đài sau trận đấu cuối cùng của sự nghiệp, và được đáp lại bằng những tràng cười và tiếng hô rất to, nhưng không phải cổ vũ. "Xéo đi cho khuất mắt!", "Đồ mặt dày!", "Nỗi nhục của thị trấn!" - đó là những gì anh nhận được sau khi đã dành cả tuổi trẻ của mình để đeo đuổi quyền anh, và bây giờ treo găng ở tuổi 28. Genki đã phải cổ vũ rất nhiều, thậm chí đánh nhau với Yamatani để anh không hủy trận cuối đó và lặng lẽ treo găng.
"Tôi đã quen thua trận và bị chế giễu, chê cười... Nhưng bây giờ cả con trai tôi cũng bị chế giễu lây, tôi thực sự không thể chịu được. Tôi cũng muốn thắng lắm chứ! Năm năm từ khi lên chuyên nghiệp, tôi chưa bao giờ thắng. Tôi rất muốn thắng, nhưng tôi không hề thấy cửa thắng cho mình..."
Quyền anh chính là sự khốc liệt và tàn nhẫn đó.
Một nhân vật mà tôi không nhớ rõ đã nói rằng, hầu hết các võ sĩ quyền anh thành công đều xuất thân nghèo khổ hoặc mồ côi cha mẹ. Họ thiếu vật chất, thiếu tình thương, và nuôi đầy lòng hận thù với thế giới này. Đó là lý do họ có thể lạnh tanh nhìn đối thủ của mình gục xuống. Nhưng liệu nó có đúng với tất cả mọi người?
Ganbare Genki không lý tưởng hóa mà cũng không đem lại một cái nhìn tươi sáng quá mức cho những ai chưa từng biết qua thế giới của quyền anh. Nỗi thất bại nhục nhã và cay đắng lắm, nhưng cũng có khi kẻ bại trận vẫn nhận được cái quì lạy xin lỗi và nước mắt ân hận từ đối thủ sau này sẽ là nhà vô địch hạng lông toàn thế giới. Seki Kenji - đối thủ cuối cùng của Horiguchi - đã từng lớn tiếng khích bác và sỉ nhục hai cha con, để rồi khi Horiguchi chết, anh ta đã phải thú nhận rằng "Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy sợ hãi đến thế".
Trong mắt ông bà ngoại của Genki, Horiguchi là một người cha tồi, một "thằng khố rách áo ôm" không lo nổi cho mình mà còn dụ dỗ con gái họ rời bỏ cuộc sống sung sướng (nhưng cô cho rằng mình giống như một con chim trong lồng). Trong mắt Genki, ông là võ sĩ mạnh mẽ mà một ngày nào đó có thể sẽ vô địch thế giới - cậu thường tự hào giới thiệu như thế với mọi người.
Còn trong mắt những khán giả chỉ biết đến ông qua một vài bài báo, thì Horiguchi là một kẻ không biết tự lượng sức mình, đã treo găng rồi đến khi 31 tuổi mới trở lại võ đài, sống chết ép cân để đủ tiêu chuẩn tham dự hạng lông, ai ác miệng còn cho đó là thái độ xem thường đối với quyền anh.
Vậy đâu là sự thật?
Tôi chắc chắn rằng Horiguchi là một người cha tốt. Ông nghèo thật, nhưng luôn bắt Genki phải ăn no, đưa tiền cho cậu chẳng chút phân vân và dặn với theo là phải chọn món gì bổ dưỡng. Ông là võ sĩ và biết rõ giới hạn của mình không thể đoạt đai vô địch, nhưng ông không gán cho Genki cái ước mơ đấy. Chính Genki, một cách vô thức, đã chịu ảnh hưởng từ cha và vì thế mà Horiguchi mới dạy con trai vài chiêu luyện tập.
"Nếu nó chỉ học được ở tôi cái món quyền anh này, thì coi như tôi chỉ là một người cha tồi. Điều tôi có thể làm bây giờ, như một người cha cần làm cho con, là cho nó thấy hình ảnh một người cha luôn nỗ lực, luôn phấn đấu để không phải hối tiếc hay hổ thẹn điều gì với bản thân." - đó là lý do ông chiến đấu đến quên mình trong trận đấu với Seki. Và vì muốn hoàn thành lời hứa sẽ dẫn nó đi chơi công viên lần đầu tiên trong đời, ông trốn khỏi bệnh viện, dành trọn một buổi chơi cùng con trai, rồi chết. Một cái chết quá đột ngột đối với Genki. Đó là người cha không dạy con bằng lời, không có sự yêu thương dỗ dành và vật chất đủ đầy dành cho con; bù lại, ông đã dành cả đời mình để dạy cậu bé.
Quyền anh là môn thể thao của sức mạnh, và đôi khi nó trở nên tàn bạo đến đáng sợ. Nhìn những võ sĩ máu me bê bết, lao vào nhau như những con thú say mồi, mấy ai có thể không nhăn mặt quay đi? Cơn say máu đã dâng lên thì trọng tài phải can trối chết. Nhưng tôi nhớ mãi lời dạy của Horiguchi khi Genki hả hê bảo đối thủ vừa bại trận của ông: "Đáng đời!!" rằng: "Đối thủ không phải là kẻ thù", và quyền anh không phải là đánh nhau. Nó là cuộc so tài của những người đàn ông sau bao ngày khổ luyện.
Mà ai bảo cứ mạnh thì có được vinh quang?
Mishima từng là quán quân quyền anh giới học sinh cả nước, thế nhưng khi cô giáo Ashikawa dẫn Genki đến gặp anh, cô không ngạc nhiên khi thấy anh vẫn đang điềm nhiên rót rượu uống ở một góc ngay trong câu lạc bộ. Mọi người kể rằng trận thua dưới tay Seki đã biến anh ra nông nỗi này, nhưng hẳn nó còn nhiều uẩn khúc, mà một trong số đó là vết xăm kín lưng lan cả lên hai vai - dấu hiệu đã từng là yakuza của anh.
Trận chiến giữa Seki và Mishima năm đó là một trận chiến vì tình, nhưng Ashikawa lại quyết tâm chọn kẻ bại trận. Cô đã đợi nhiều năm, mặc cho Mishima tỏ ra hờ hững. Bao nhiêu người đọc Genki mà không xót xa khi Mishima ra tù với căn bệnh hiểm nghèo, khi Genki phá lời hứa giữ bí mật chạy đi tìm cô giáo và giục cô đến thăm Mishima, khi cô cố tỉnh bơ lôi rượu ra uống rồi gục xuống bàn khóc: "Anh ấy đã muốn giấu thì cô còn đến đó làm gì?". Cô Ashikawa tửu lượng khá, nhưng lúc nào thật buồn hoặc thật vui thì cô mới uống rượu thôi. Có tàn nhẫn quá không, Mishima?
Và kẻ đang sống trong ngôi nhà to đẹp của dòng họ ngoại danh tiếng, có học lực khá và gương mặt bảnh trai là Genki học lớp 9 hôm nay, liệu có thể dứt tình nghĩa với ông bà mà quyết tâm lên Tokyo lập nghiệp làm võ sĩ? Thầy giáo bảo đó là bất hiếu. Ông nghe tin xong cũng đột quị nằm liệt mấy ngày liền. Genki thực sự xúc động và thấy mình đầy tội lỗi, khi cậu mới chỉ quyết định sáng nay bỏ tập để ăn sáng với ông bà mà ông bà đã mừng rỡ như nhà có hội. Họ yêu cậu rất nhiều, có ơn với cậu rất nhiều; nhưng còn ước mơ thì sao?
15 tuổi, Genki đứng giữa ngã ba chọn lựa. Liệu cậu có đủ ích kỷ để đi theo con đường võ sĩ quyền anh được hay không? Khát vọng vô địch thì vẫn đó, bao năm qua vẫn cháy rừng rực trong trái tim và kí ức của cậu. Những ngày đêm hai cha con cùng tập luyện như tắm trong mồ hôi, thở hồng hộc và bụng sôi lên vì đói. Những cú đấm móc mạnh hết sức bình sinh, hay cú ngã nhào mình mẩy bê bết máu. Tất cả, tất cả vẫn đang thắp lên ngọn lửa của khát khao. Giấc mơ lớn là vô địch thế giới, nhưng để tiến đến đó, cậu phải có được giấc mơ nhỏ cho riêng mình đã. Ích kỷ, bội ơn, liệu cậu làm được không, đối với một người quá nhân từ đến mức khi thi đấu thì bị đánh còn đỡ đau hơn đánh người như cậu?
Chúng ta hãy chờ đợi câu trả lời và dõi theo bước chân của Genki. Cậu sẽ chiến thắng? Cậu sẽ bỏ cuộc? Tôi chưa biết, nhưng tôi biết chắc rằng: Tương lai sẽ chỉ dành cho những ai luôn chạy không ngừng nghỉ!
SS
truyen nay toi doc den tap 21 roi.Cuc hay day
Trả lờiXóatruyện hay kinh điễn nét vẽ kiễu củ, nhưng mà kỉ càng k như truyện ngày nay đa fần dùng máy tính
Trả lờiXóabo nay` xem tu hoi be nhung rat hay lung mai nhung ko tim dc
Trả lờiXóaminh da doc den tap 21 nhung ko ra tiep nua hinh nhu tac gia ko sang tac them
truyen nay doc rat hay dang doc lai . ra cung bo nay ngay truoc con co bo ke ve chu cho' san gau' ko nho ten nhung jio tim mai ko co
Trả lờiXóaAi biết link đọc online bộ này post cho mình với ! Thanks
Trả lờiXóakhong co nick dow hay doc online thi post len lam cai me j bon khung
Trả lờiXóaCha* co' cai' link lozl nao de* doc truyen. nay online ca >.< !!! Search 1 luc ma chang* tim thay dau ca*...Tuc' vai~ ca* lon` ra >"<
Trả lờiXóatruyen nay ra toi tap 26 rui` doc. hay vl
Trả lờiXóako co trang nao xem dc thi xoa me cho rui lua nhau ma song ah
Trả lờiXóa