- Vậy là từ mai cháu sẽ đi hả?
- Dạ vâng, cháu sẽ thuê nhà cùng với một bạn du học sinh nữa. Nhà gần trường, mà lại rất rẻ ạ.
- Ừ, vậy cũng được. Thi thoảng có việc ra đây thì ghé vào đây chơi nhé.
- Vâng ạ. Rất cảm ơn bác trong thời gian qua đã coi cháu như người trong nhà.
- Tiếng Anh của cháu rất tốt. Cứ tiếp tục chăm chỉ như thế bác tin cháu sẽ thành công! - Mrs Janice cười và giơ ngón tay cái lên.
- Cám ơn bác, bây giờ cháu đi xếp lại đồ một chút ạ
- Ừ, tối nay bác sẽ làm một “farewell party” cho Amy!
My cười và đi lên phòng, ngó qua lap. Cái Giang - đứa bạn mới sang UK và sắp thuê nhà cùng nó - đã buzz từ lúc nào:
Jillie_gn: Tối mai tao mới dọn đến nhé
Amy_able: Uhm, tao đã confirm lại với chủ nhà rồi. Ông ta khá thân thiện, còn bảo là “du học sinh thì tôi lấy rẻ mà”, 40 bảng một tuần là quá hời rồi còn gì, chưa kể tiền điện nước.
Jillie_gn: Bravo!
Amy_able: Ừ, hí hí. Tao xem quảng cáo khu này ở trường mà, xung quanh đấy cũng toàn du học sinh ở thôi. “Môi trường học tập” tốt quá còn gì nữa (laugh)
Jillie_gn: Thực ra ở nhà chú tao cũng tốt, nhưng mà xa quá, bất tiện. Nhà thuê giá rẻ, lại gần trường thì tội gì không ở, hehe
Amy_able: Gớm, nhà mày giàu thế ở đâu chả được. Tao ở host cũng tốt thôi, thi thoảng còn được gia đình họ cho đi picnic cùng… Nhưng mà cũng mất tự do, với cả tao lười không làm việc nhà cho họ nên tiền ở đắt gấp đôi so với đi thuê, hic.
Jillie_gn: Rồi. Từ mai chúng ta sẽ là room-mate, he he.
***
- Nhanh lên Amy, taxi đến rồi này! - Mrs Janice gọi to.
- Vâng ạ, vali nặng quá. Cháu chào bác, cháu đi đây ạ.
- Ừ, bác cũng biết địa chỉ nhà cháu thuê rồi, nếu có dịp bác sẽ qua. Goodbye my little Vietnamese girl!
Bánh xe taxi lăn nhanh, My ngồi trên xe và nghĩ mông lung. Nó chợt nhớ những bữa ăn bác Janice nấu, những hôm rỗi rãi ngồi chơi với bé Alice yêu ơi là yêu, nụ cười thân thiện của những con người xứ lạ đối với một con bé du học sinh như nó. Host family cho nó cảm giác của gia đình, của ấm áp. Nó cũng đã suy nghĩ rất nhiều, về những thuận lợi, về mặt kinh tế, về con bạn thân… mới quyết định chuyển sang thuê nhà. Từ nay hai đứa sẽ phải dựa vào nhau mà sống và học ở cái xứ sở sương mù này…
Làm xong thủ tục thuê nhà với ông chủ nhà, My đứng ngắm căn phòng mà nó sắp ở. Ngôi nhà có hai tầng, tầng trên có hai người bạn Trung Quốc đang thuê, cầu thang giữa hai tầng cũng khá tách biệt. Tầng dưới gồm một phòng ngủ đôi bé bé, một phòng bếp liền với toilet. Uhm, not bad - nó nghĩ. Nó mở khoá vào phòng, bất chợt thấy một cái thùng cáctông nhỏ trước cửa. “For Amy - my little Vietnamese girl. Good luck!” Mrs Janice! My thầm reo lên và mở thùng ra. Một cái TV! Chính là cái TV trong phòng My hồi còn ở nhà bác Janice, nhỏ và cũ nhưng vẫn còn xem tốt, thậm chí nó vẫn còn thấy chữ “Amy” bé tẹo viết bằng bút chì ở trên nóc, hì. Một niềm vui ấm áp lan toả trong lòng nó. “Hi telly!” - My thì thầm - “From now you’ll be my lucky charm.” Nó ôm “em” TV vào phòng, loay hoay một lúc với ổ điện và ăng ten rồi ấn Power. Baby TV, haha. Chào mừng mày đến với một cuộc sống mới, đầy thú vị và bất ngờ, My ạ...
***
Đã 3 tuần từ ngày hai đứa ở nhà mới. My vẫn ôm lấy cái TV theo thói quen, hàng sáng bấm ngẫu nhiên remote, xem kênh nào hiện ra và dự đoán về ngày hôm đó của mình. Cái Giang mới sang, sau nó một năm, nên rất bận bịu với chuyện học hành, và cũng không thích xem tivi lắm.
Nhưng tối tối Giang vẫn ngồi buôn chuỵên với My, có hôm còn gọi cả hai bạn gái Trung Quốc xinh xẻo xuống làm một slumber party vui nổ trời nữa. Thỉnh thoảng, Mark - cậu bạn “hot boy” học cùng lớp và có để ý My - còn đến nhà chơi, dù sau đó hầu hết là My ngồi xem tivi hoặc chat, để mặc cậu ta cho Giang ngồi tiếp chuyện (!) Cuộc sống khá vui và “multicultural”, mọi người share cho nhau mọi thứ, giúp đỡ nhau không ngần ngại… À, trừ một người. Là Khánh - cậu bạn du học sinh đang hoàn thành nốt A-level như My, nhưng không học cùng trường. Khánh cũng thuê nhà cách đó không xa, đôi khi đạp xe qua chỗ chợ gần nhà My để mua thức ăn và đồ dùng lặt vặt. Cậu ta có biết My và Giang, tất nhiên, vì ba đứa là những người Việt Nam duy nhất ở khu này. Nhưng gần như cả ba chưa bao giờ nói chuyện, nhìn thấy My là cậu ta chỉ nheo mắt lại nhìn và vênh mặt lên đi thẳng, xí!
***
My xách túi vải đựng thức ăn, vừa đi trên đường vừa nhẩm tính. Nó và Giang cực kì cố gắng tiết kiệm, chi tiêu dè xẻn hết mức có thể, nhưng ăn mì gói và bánh mì mãi thì không đủ sức khoẻ để học. Thế nên hai đứa đành phải mua gạo Việt từ khu Hackney về, rồi hằng tuần đi siêu thị mua thịt thà rau củ về nấu nhanh. Giá cả đắt đỏ, Chủ Nhật hai đứa phải đi rửa bát và phụ việc tại một quán người Việt thì mới tạm đủ… Bỗng My thấy bóng người quen quen. Là Khánh, đang lúi húi với cái xe đạp.
- Thủng lốp à? Thế thì tự sửa làm sao được?
Khánh ngước lên nhìn My 3 giây, rồi cúi xuống và nói lạnh te:
- Kệ tôi.
- À, không đem tiền chứ gì. Trông cậu không phải là vừa đi học hay đi chợ về.
- Thì sao?
- Tớ sẽ cho mượn tiền đi sửa xe. Nhà gần nhau rồi, không ngại gì hết, không được từ chối.
Nói xong, My nhanh chóng bắt Khánh xách hộ cái túi, rồi dắt xe Khánh đến một cửa hàng xe đạp cũ. Trong lúc chờ sửa, My và Khánh ngồi ở ghế đá vườn hoa công cộng ngay đối diện.
- Sao cậu lại giúp tôi? - Khánh thủng thẳng nói.
- Vì cả hai ta đều là người Việt.
Im lặng.
- Khánh có đói không? Tớ có đồ ăn trong túi đấy.
- Không. Cậu đói thì cứ ăn đi, tôi không đói.
- Sao Khánh cứ “cậu cậu tôi tôi” thế nhỉ? Nếu không tìm được từ xưng hô thì nói bằng Tiếng Anh cũng được.
- Tôi thích vậy. Và tôi muốn nói chuyện bằng Tiếng Việt. Lâu lắm rồi tôi không gặp học sinh Việt nào nói nhiều như cậu. Họ chỉ im lặng, hoặc có nói là nói bằng Tiếng Anh.
- Ừ, tuỳ Khánh vậy.
Im lặng.
- Ngoài “cả hai ta đều là người Việt” ra thì cậu còn lí do gì để giúp tôi không?
- À có. Sáng nay tớ bật TV, kiểu random ấy…
- Chả liên quan.
- Và tớ thấy một phim trên Cartoon Network, có cảnh một thằng bé đi xe đạp. Vì thế tớ nghĩ hôm nay chắc tớ cũng sẽ gặp một cái gì đó tương tự, nhưng không nghĩ lại là cậu.
- Hmm. Họ sửa xong rồi kìa, đi thôi.
Khánh đèo My về đến nhà. Có tiếng Mark cười to với Giang ở bên trong. Khánh nhíu mày, nói lời cảm ơn rồi đi. My chỉ kịp hét to nick Yahoo của nó, và nhìn thấy cái gật đầu khẽ của Khánh trong màn sương mờ mờ buổi chiều hôm.
***
Ken_nguyen: Sao dậy sớm vậy? Đêm qua cũng onl muộn nữa.
Amy_able: Toàn thế mà. Thói quen (smile)
Ken_nguyen: Như kiểu bật TV random ấy hả?
Amy_able: Hì.
Ken_nguyen: Thế sáng nay là kênh gì?
Amy_able: Comedy Central.
Ken_nguyen: Như vậy ngày hôm nay sẽ rất vui vẻ đấy. Tôi đoán đúng không?
Amy_able: Chắc thế. Còn cậu, đã thử chưa?
Ken_nguyen: Xem nào… Disney Channel. Tôi chịu, không đoán được.
Amy_able: Hmm. Có lẽ là hôm nay cậu sẽ phải mua một con Mickey tặng tớ (laugh)
Ken_nguyen: … Đi đây. [out]
My ôm laptop và đống folder, đi bộ đến trường. Trường của nó là một khối những viên gạch đỏ đã thấm màu thời gian, cổ kính và im lặng, nằm giữa những bãi cỏ xanh mướt xung quanh. Nó có cảm giác như đang đi trong một công viên hoặc vườn bách thảo nào đó vậy.
- My!
- Ơ, Khánh. Sao giờ này cậu vẫn còn ở đây?
- Hôm nay tôi chỉ cần làm ở phòng lab, ca 10 rưỡi. Đạp xe một vòng chơi thôi.
- Cậu rỗi việc nhỉ.
Khánh (lại) nhíu mày, rồi móc trong túi áo khoác ra, đưa cho My một cái móc chìa khoá hình chuột Mickey.
- Này.
- Ôi, lúc nãy My chỉ nói đùa vậy thôi mà.
- Cầm đi. Nó bằng giá tiền sửa xe đạp hôm nọ, cậu không phải áy náy. Thôi, tôi đi đây có việc. Cậu đi học đi.
Khánh nói nhanh một chuỗi những câu cụt lủn, rồi đạp xe đi như thường lệ. Vẫn còn đang ngỡ ngàng với cái móc khoá trong tay, My gọi với theo:
- Cậu tặng tôi cái này chỉ để trả nợ thôi à ?
***
- Tao bắt đầu thích cái trò “TV random” này của mày rồi đấy My ạ. Hôm nay cho tao bật tivi nhé.
- Ừ. Hehe, Fashion TV à?
- Xồi ôi đúng ý tao. Tao đang định sẽ… đan len My ạ.
- Ặc! Con có nghe lộn không vậy trời! Tiểu thư Jillie bây giờ học đan len!
- Hey, shut up! - Giang cười ngượng. Sáng nay mày được nghỉ, đi mua len về hộ tao. Mua ít thôi, loại rẻ rẻ ấy, để tập dần.
Trời bắt đầu chuyển mùa đông. Cái lạnh nơi đây khác với cái rét buốt ở Hà Nội, nó không thấu đến tận da thịt mà nhẹ nhàng thấm qua những lớp sương mù. My phải mặc cái áo khoác dày sụ mẹ nó nhét vào vali trước khi bay sang đây. Nó bỏ mấy cuộn len nhỏ vào balô, kéo khoá lại, mỉm cười khi thấy con Mickey treo toòng teng ở khoá cặp, rồi đi về nhà. Sau cả tối search trên Youtube thì Giang cũng mò xong cách đan trơn. Dạo này Giang có vẻ yêu đời phấn chấn hẳn lên, vừa ngồi đan vừa hát vang nhà, nhầm, vang phòng. Giọng Giang thanh và cao, My vặn nhỏ volume MTV đi để nghe Giang hát cho ấm lòng.
Kì nghỉ đông đã đến. Giang bay về nhà, còn My ở lại vì vừa về ba tháng hè rồi. Một hôm đến thư viện trường, nó gặp Mark. Cậu ta đeo một cái khăn màu vàng điểm ít trắng, đường đan hơi vụng, tổng thể là rất xấu. Không ngờ gu thẩm mĩ của cậu ta tồi thế, chẹp. Khoan đã, nhìn nó rất quen…
- Mark! Khăn này của Jill đúng không?
- Uh. Jill tặng tớ trước khi về Việt Nam.
- Quái, sao nó không bảo gì tớ?
- Thực ra tớ nhận thì cứ nhận thôi, nhưng giá mà cái khăn này là của Amy đan thì tốt biết mấy, nhỉ?
Mark nháy mắt đầy ẩn ý và nở nụ cười “hot boy” của cậu ta. My nhíu mày và bỏ đi.
***
Những hôm được nghỉ buổi sáng, nó không ở nhà xem tivi và ngồi chat chit nữa. Thay vào đó, nó dậy sớm, đem chỗ len trắng thừa của Giang ra công viên ngồi đan. Đương nhiên là không phải cho Mark. Chỉ là tự dưng nó thích. Mấy cụ già trong công viên ngồi nhìn nó, cười và gật đầu, vẻ “good job”. Thỉnh thoảng có mấy đứa bé ra nghịch que đan của nó, ríu rít nói một hồi rồi chạy biến. Thực ra mẹ nó đã dạy đan len hồi mới sang đây lần đầu, cộng cả nấu ăn và các việc “nữ công gia chánh” khác, nên khăn của nó nhìn có vẻ… tươm hơn của Giang, hee hee. Chiếc khăn hoàn tất trong khoảng hơn một tuần. Trắng và sáng, đơn giản và ấm áp.
Đã ba tuần My ở nhà một mình, nên cũng đâm… lười. Quần áo bẩn chất đống, lại toàn quần áo mùa đông nên ngại giặt, nó nghĩ bụng, mang ra tiệm giặt là cho nhanh. Bây giờ ngâm tay vào nước rồi lại ốm, mà giặt tay thì đến bao giờ mới xong. Thế là khoác áo, xỏ đôi bốt và quàng chiếc khăn trắng hand-made, My vác bọc quần áo ra tiệm giặt là. Lúc ngồi chờ, nó tranh thủ làm nốt bản report. Thi thoảng nó ngó qua YM, dạo này không thấy Khánh online, có lẽ cậu ta bận hoặc để invi. Mải miết, lúc nó ngó xuống góc màn hình nhìn giờ thì đã gần đến giờ hẹn với professor. Cuống cuồng cất lap, My lấy quần áo trong máy giặt xếp vào túi, trả tiền rồi vội vàng chạy.
…
- My boy! Cháu có đem vài con tem Việt Nam cho ta không?
- Dạ đây ạ. - Khánh cười nhẹ và đặt cái phong bì lên quầy. Nó chợt nhìn thấy một vật trăng trắng ở sau lưng ông chủ tiệm giặt là.
***
- Mark, làm gì ở trước cửa nhà tớ thế?
- Ah. Amy đi chơi với tớ nhé. Hôm nay là ngày cuối của kì nghỉ rồi.
- Ơ, nhưng…
- Oh come on! Một ngày thôi mà, không có Jill, cậu ngại gì chứ?
- Không phải vậy, mà là tớ…
- Hôm nay Amy có hẹn đi chơi với tôi rồi. - Tiếng Khánh vang lên, ngắn và dứt khoát.
Nụ cười của Mark tắt ngấm:
- Cậu là…
- Ken, Abacus School. Còn gì để hỏi nữa không? Trễ giờ của bọn tôi rồi.
- Nope. Hai người đi đi…
Khánh đèo My đến công viên. Cậu bạn chọn đúng chiếc ghế đá mà My hay ngồi để đan len. My thoáng cười thầm, rồi lại xịu mặt khi nhớ đến cái khăn mà nó cũng chẳng nhớ đã làm mất ở đâu.
- Cám ơn cậu. Không hẳn là tớ không thích Mark. Cậu ta tốt bụng, sôi nổi và khá xởi lởi. Nhưng tính cách của cậu ta… Có lẽ Mark hợp với Giang hơn.
- Tôi thì ghét cậu ta. - Khánh vừa nói vừa nghịch con Mickey trên balô của My.
- Tại sao?
- Nhiều lí do. Bây giờ cũng chưa phải lúc nói.
- Whatever. Lúc nãy Khánh qua nhà tớ làm gì?
- “Rủ Amy đi chơi.” - Khánh nhại lời Mark, làm My phì cười.
- Oops, vậy thì xin lỗi nhé. Hôm nay tớ có hẹn với một người rồi. - My giở giọng “tiểu thư e ấp”.
- Sặc. Stop ngay cho tôi nhờ.
Khánh cười phá lên - tiếng cười đầu tiên của Khánh mà My nghe thấy từ lúc quen nhau đến giờ. My ngạc nhiên, ngẩn ra, tủm tỉm nhìn Khánh - lúc này đã giả vờ quay mặt ra chỗ khác. Cả hai lại im lặng. Rồi Khánh rút trong cặp ra một cái khăn màu trắng, quấn quanh cổ.
- Ơ, cái gì thế này?
- Cậu chưa nhìn thấy khăn quàng cổ bao giờ à?
- Không, ý tớ là.. cậu lấy nó ở đâu?
- Một người đan tặng tôi.
- Trông nó giống cái khăn mà tớ đã làm mất lắm. Cho tớ mượn xem một lát đi.
- Không được. Một khi nó đã ở trên cổ tôi rồi, là tôi không đưa cho ai hết.
- Ai đan tặng cậu?
- Một cô bạn dễ thương. Dễ thương hơn cậu là cái chắc.
My cúi xuống cười ngượng nghịu. Giờ nó đã biết, cái xe đạp dựng chỏng chơ ở công viên những hôm nó đến ngồi đan len là của ai.
- Đồ vô duyên. Tôi nói cậu hay sao mà cậu cười?
- Ừ, tớ là một con bé vô duyên đấy. Còn hơn là một người đi nhìn trộm người ta, lấy trộm khăn của người ta, rồi còn… khen trộm người ta nữa.
- Xì. Đấy đâu phải khen trộm. Mà sao cậu biết chắc là khăn của cậu mà nói thế?
- Đây này, chữ “Amy” tớ thêu ở đây này. Đó, đã biết trước sẽ có người “ăn trộm” nên phải đóng dấu bản quyền như thế, he he.
- Amy…
- Sao?
- Cậu biết tại sao tôi ghét Mark không?
- …
- Hồi trước tôi ghét nó là vì nó hay đến nhà cậu chơi.
- Còn bây giờ?
- Tôi, à không, Khánh ghét nó. Vì nó biết cách bày tỏ tình cảm với My.
***
- Amy…
- Sao hôm nay lại cứ gọi My là Amy thế?
- Sáng nay Khánh bật TV random. Smile TV.
- …
- Nên Khánh mới đến nhà My. Vì Khánh nghĩ hôm nay mình sẽ được nhìn cậu cười, như lúc này này.
- Thế Khánh biết sáng nay My bật được kênh nào không? Playboy TV, ha ha ha…
My cười vang và định bỏ chạy. Nhưng mà đâu có được, vì chiếc khăn trắng đã quàng chặt cổ nó vào cổ Khánh mất rồi! Từ trên cao, một tia nắng nhỏ len lỏi qua màn sương, soi sáng hai nụ cười rạng rỡ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét