Năm ấy, tôi chỉ mới 14 tuổi nhưng tôi đã có người yêu. Anh ấy khá hấp dẫn và điển trai.
Chúng tôi yêu nhau được khoảng 1 năm thì xuất hiện một người bạn của Trường từ trên Sài Gòn về đây học. Anh ấy tên là Tùng.
Chúng tôi yêu nhau được khoảng 1 năm thì xuất hiện một người bạn của Trường từ trên Sài Gòn về đây học. Anh ấy tên là Tùng.
Biết tôi yêu Trường song Tùng vẫn ngỏ ý làm quen tôi, ngày nào anh cũng viết thư bày tỏ tình cảm, tôi biết là sai nhưng hình như trong lòng vẫn nhen lên cảm xúc xao xuyến. Rồi thời gian qua đi, tình cảm của tôi với Trường ngày càng phai nhạt trong khi những rung động với Tùng thì ngày một mãnh liệt. Còn Tùng, vẫn không ngừng tấn công tôi. Tôi bắt đầu quen với những tin nhắn, những lời hỏi thăm tình cảm thường xuyên của anh. Dù chưa hoàn toàn dành trọn tình cảm cho Tùng nhưng tôi biết mình sẽ không lý trí được bao lâu nữa .
Tuy nhiên, khi đã có được tôi, anh ấy dường như hờ hững, lạnh nhạt hẳn, tỏ ý xa lánh và không muốn gặp tôi nữa. Và từ đó tôi hiểu ra anh không cần tôi nữa. Quá buồn chán, thất vọng, Lúc ấy tôi lại tìm đến Trường. Tôi hỏi Trường có muốn quay lại với tôi không? Nhưng anh ấy cũng như Tùng, đều không còn cần tôi nữa.
Mọi người nói tôi thật ngu ngốc và dại dột. Chuyện đã qua nhưng tôi vẫn thấy buồn và day dứt. Tôi vừa trách Tùng vừa trách chính bản thân mình. Giờ tôi chỉ muốn quên tất cả quá khứ, song mọi việc cứ luôn hiện hữu trong đầu làm tôi khốn khổ. Tôi phải làm sao đây?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét